Tôi gọi chị bằng chị, dù chúng tôi chỉ là chị em họ. Trong họ hàng, chị là người đầu tiên lên thành phố lập nghiệp. Ngày chị đi, cả nhà ra tiễn. Mọi người đều mong chị sẽ đổi đời, sẽ tìm được một công việc tốt, một tấm chồng tử tế. Nhưng cuộc sống lại chẳng dễ dàng như vậy.
Cuộc sống của chị gắn liền với tiếng máy, với những ca làm đêm. Mỗi lần gọi điện về, tôi chỉ nghe được giọng nói mệt mỏi của chị, nhưng chị vẫn cố gắng lạc quan. Chị kể về những bữa cơm công nhân, về những người bạn cùng phòng, nhưng chưa bao giờ than phiền về sự vất vả. Tôi biết, tất cả những hy sinh ấy, chị đều dành cho gia đình. Chị gồng gánh cả nhà, từ tiền học cho đứa em trai, đến đám cưới tươm tất cho đứa em gái.
Ngày em trai tôi có công việc ổn định, em gái tôi lên xe hoa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ai cũng nghĩ, đến lượt chị tôi được hạnh phúc. Nhưng không, chị vẫn im lặng. Những mối tình đến rồi đi, chị không giữ lại ai. Tôi hỏi chị, sao không thử mở lòng? Chị chỉ cười, nụ cười buồn lắm.
Hôm nọ, tôi đến thăm chị. Căn phòng trọ nhỏ bé, chỉ có một chiếc giường, một cái tủ cũ. Chị vẫn mặc bộ quần áo công nhân đơn giản, không son phấn, không trang điểm. Chị tôi của tuổi 38, mái tóc đã lấm tấm vài sợi bạc. Ngồi nói chuyện, chị kể về nỗi nhớ nhà, về những lần bố mẹ ốm, chị lại phải xin nghỉ làm để về chăm sóc.
“Hạnh phúc là gì, em biết không?” – Chị hỏi tôi. Tôi chưa kịp trả lời, chị đã tiếp lời: “Hạnh phúc với chị, là nhìn thấy các em trưởng thành, là bố mẹ khỏe mạnh.”
Nhưng tôi biết, sâu thẳm trong lòng chị, vẫn có một khoảng trống. Chị cũng khao khát một hạnh phúc giản dị, một tổ ấm riêng mình. Đôi khi, tôi thấy chị lén nhìn những cặp đôi đi qua đường, ánh mắt buồn vời vợi. Chị đã dành cả thanh xuân để lo cho hạnh phúc của người khác, để rồi, hạnh phúc của chính mình lại bị bỏ lại phía sau.
Tôi thương chị, người phụ nữ đã vì gia đình mà hy sinh tất cả. Chị là một người chị cả tuyệt vời, một người con hiếu thảo, nhưng cũng là một người phụ nữ với những ước mơ dở dang. Tôi chỉ mong, một ngày nào đó, chị sẽ tìm thấy bến đỗ bình yên cho riêng mình, sau tất cả những hy sinh lặng thầm.
Tác giả: ẩn danh